(Chương 39+40) Giống như từng gặp gỡ

Chương 39

*

Tim đập thình thịch.

“Ra là em có nghe lời tôi.” Giọng Tống Thời Hạc vẫn còn một chút khàn khàn.

“Anh phải bảo vệ giọng nói và tinh thần của mình thật tốt.”

“Ừm, tôi biết.” Tống Thời Hạc mỉm cười gật đầu với cậu. Quý Du Sinh chỉ cảm thấy Tống Thời Hạc như đang nói cười, không nghe cậu.

“Anh có thể sử dụng micro ở trong lớp hơn, để giảm tổn thương cho cổ họng.” Quý Du Sinh im lặng một lúc rồi nhắc nhở.

“Không sao đâu, giọng nói của tôi ổn.”

Tống Thời Hạc mở chai thủy tinh màu nâu và nhấp một hớp.

“Đừng lo lắng, chỉ là gần đây hơi bận rộn.”

“Biên tập sách giáo khoa ạ?”

“Sao em biết?” Tống Thời Hạc ngạc nhiên nói.

“Đó là…em nghe nói.” Quý Du Sinh cảm thấy xấu hổ khiếp đi được, nói như này như kiểu cậu đang để ý đến Tống Thời Hạc ấy.

Tống Thời Hạc nhìn cậu thật sâu.

“Ừm, tôi thực sự bận biên tập sách giáo khoa, nhưng cũng có chút việc khác.”

“Em có thể giúp được gì không?” lần đầu tiên Quý Du Sinh nhìn thấy Tống Thời Hạc trông mệt mỏi như vậy, ngoài sự ngạc nhiên, cậy cũng muốn giúp anh hồi phục tinh thần càng sớm càng tốt.

“Không sao, tôi sắp hoàn thành sách giáo khoa rồi, cám ơn.”

“À…vâng.” Có thể là do cậu không có khả năng, cậu không thể giúp anh bất cứ điều gì cả. Quý Du Sinh cúi đầu suy nghĩ.

“Nhưng còn một việc khiến tôi đau đầu nữa.” Tống Thời Hạc nhìn Quý Du Sinh đang cúi đầu, đột nhiên nói.

Quý Du Sinh ngẩng đầu, có phần khó hiểu.

“Gì ạ?”

“Tôi nghĩ, em có thể giúp tôi được.”

Nghe được lời nói của Tống Thời Hạc, đôi mắt của Quý Du Sinh lập tức nhuốm màu rực rỡ, giống như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc vừa mới được vẽ.

“Gần đây tôi không có cảm hứng để làm thơ.”

“Hả?” Quý Du Sinh lập tức có chút lo lắng, từ lá thư của tiên sinh, cậu hiểu rằng đối với nhà thơ, nguồn cảm hứng như nước với cá, rất khó để sinh tồn, thế giới trong mắt anh sẽ mất đi vẻ tươi sáng. Cũng có không ít nhà thơ mắc chứng trầm cảm vì không có cảm hứng, thậm chí nghiêm trọng hơn là làm tổn thương bản thân. Nếu một nhà thơ mất cảm hứng thì thông thường là do có chuyện, gần đây Tống Thời Hạc đã gặp phải chuyện gì?

Thấy Quý Du Sinh trở nên lo lắng, thậm chí còn lo lắng hơn cả chính anh nữa, anh nhặt tóc trên trán Quý Du Sinh, nở một nụ cười nói:

“Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng. Bởi vì biên tập sách giáo khoa hơi mệt thôi.”

“Đừng lo lắng, yên tĩnh, nhìn ra thế giới, nhìn ngọn cỏ dưới chân em, nhìn hoàng hôn trên bầu trời.”

Giọng nói của Tống Thời Hạc giống như một bản nhạc piano êm đềm và nhẹ nhàng, xoa dịu Quý Du Sinh.

Sau khi Quý Du Sinh yên tĩnh lại, hoạt động của những thứ xung quanh dường như bắt đầu trở nên tuyệt vời hơn. Một nửa hoàng hôn trước mặt đã khuất vào núi rừng, nửa còn lại giữa trời để giữ ánh sáng. Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu nghĩ nó không nhất thiết phải ở lại.

“Hoàng hôn không nhất thiết phải giữ ánh sáng.” Quý Du Sinh nói.

“Hoàng hôn lặn.”

Tống Thời Hạc và Quý Du Sinh nhìn nhau, anh như nhìn thấy nguồn cảm hứng cộng hưởng trong mắt cậu, anh cười đáp lại.

“Mặt trăng đã lên rồi.”

“Là lắng đọng lại.”

“Là lột xác.”

Họ nhìn nhau và mỉm cười, mặt trời lặn, không chỉ tiếc nuối và thở dài, sau hoàng hôn, có mặt trăng lên, đó là lắng đọng, thăng hoa và biến đổi.

Ánh chiều tà cứ xoay tròn trong đôi mắt cười của Tống Thời Hạc, tim Quý Du Sinh lỡ nhịp, cậu vội vàng đè lên cặp sách.

“Em đi trước đây!” Nói xong, cậu ôm cặp sách xoay người rời đi.

“Sinh Sinh!” cậu mới đi vài bước, Tống Thời Hạc ở phía sau đã gọi cậu.

Cậu quay đầu lại, ánh chiều tà có chút chói mắt, nhìn không rõ vẻ mặt của Tống Thời Hạc.

“Cảm ơn em, bởi vì tôi đã gặp em, những ngôi sao cũng như mặt trời, đêm đen cũng tỏa sáng, vạn vật trở nên tràn đầy sức sống, từng ngày tôi trở nên vui vẻ hơn.”

“Lời nói của tôi không tốt lắm, mong em có thể hiểu được.”

“Tôi thực sự may mắn khi biết em, tôi thực sự rất hạnh phúc.”

Ánh hoàng hôn lùi xa một inch, Quý Du Sinh nhìn rõ được vẻ mặt của Tống Thời Hạc, đó là biểu cảm mà cậu chưa từng thấy, là sự phấn khích và tình yêu sâu sắc không thể che giấu được.

Hôm nay cậu chỉ biết Tống Thời Hạc nói dối, tuy rằng anh bảo câu từ không tốt lắm, nhưng tất cả những lời anh nói đều là hoa hồng nở rộ, tươi đẹp rực rỡ khiến người ta choáng váng.

Chương 40

*

Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc đó, Quý Du Sinh nhìn Tống Thời Hạc đang đứng ngược sáng dưới ánh hoàng hôn, sững sờ hồi lâu, cho đến khi Tống Thời Hạc mỉm cười bước đến bên cậu, hỏi:

“Về nhà?”

Quý Du Sinh từ từ phản ứng, hơi chậm rãi gật đầu.

“Tôi cũng thế, đi cùng nhau nhé?”

“Dạ?” Đầu óc Quý Du Sinh chỉ toàn cảnh Tống Thời Hạc đứng trước mặt trời lặn, nghe anh nói mà không phản ứng kịp, cứ nghĩ anh bảo muốn về nhà với mình.

“Chúng ta tiện đường.” Tống Thời Hạc nói, chắc là nhìn thấu hiểu lầm của Quý Du Sinh, anh hất cằm về phía ga tàu điện ngầm.

“À, ừm, được rồi.” Quý Du Sinh lập tức cúi đầu bước về phía trước.

Sau khi vào ga, họ cùng nhau chờ tàu, ga càng đến gần điểm đến của anh, Quý Du Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Khi cậu xuống ga, Tống Thời Hạc cũng đi theo cậu, xuống tàu.

“Anh sống gần đây à?”

“Không, tôi sống ở khu nhà cạnh ga kế tiếp.” Tống Thời Hạc chậm rãi trả lời.

“Vậy tại sao anh lại xuống ga này –“ Quý Du Sinh nghi ngờ hỏi Tống Thời Hạc.

“Rèn luyện cơ thể.” Tống Thời Hạc nghiêm mặt đáp.

“Cái—“

Quý Du Sinh còn chưa kịp nói hết, Tống Thời Hạc đã đi về phía trước.

Sau khi ra nhà ga, Quý Du Sinh phải đi bộ một quãng đường dài dọc theo lối đi dạo bên bờ biển, Tống Thời Hạc cũng vậy.

Họ sánh bước bên nhau trên suốt quãng đường, làn gió chiều cứ thổi vào người, nhưng không thể thổi bay khoảng cách vai gần giữa hai người.

Gió biển thổi bay những sợi tóc rủi trên trán Tống Thời Hạc, lộ ra trán của anh ấy, từ góc nhìn của Quý Du Sinh, sườn mặt anh giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, một lần nữa Quý Du Sinh lại ngạc nhiên trước vẻ đẹp của anh.

“Tôi nhớ lúc cảm hứng cho Song of Moonlight đến với tôi lần nữa, cũng chính trong cảnh này.” Tống Thời Hạc đột ngột lên tiếng, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí có chút u sầu.

Quý Du Sinh đột ngột quay đầu lại, cậu cảm thấy Tống Thời Hạc cố ý nhấn mạnh ba từ này một lần nữa, vì vậy cậu nhẹ nhàng hỏi:

“Lần nữa?”

“Ừm, tôi đã sửa lại (Ode to Moon Night) những gì em thấy có lẽ là bản sau khi sửa đổi.”

“Sau khi linh hồn của tôi được cứu chuộc, tôi nhìn lại lần đầu tiên viết ( Ode to a Moonlit Night) và cảm thấy nó khó coi, vì vậy tôi đã sửa lại. (Ode to a Moonlit Night) được thành tựu cao như thế là do người đó, nếu không có người đó thì có lẽ (Ode to Moon Night) sẽ không mang đến cho mọi người cú sốc như ngày hôm nay.”

“Người nào?” Quý Du Sinh rất khó hiểu.

“Ồ, người đã khai sáng cho tôi về mỹ học và khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tống Thời Hạc vừa nói vừa nhìn mặt biển đang hơi nổi lên bởi gió, lúc này có một con chim mòng biển bay trên biển.

Nghe qua lời nói và giọng điệu của Tống Thời Hạc, dường như Quý Du Sinh thể tự mình hiểu được tầm quan trọng của người đó đối với Tống Thời Hạc. Không biết vì sao, giờ khi cậu nhận ra mình không phải người bạn quan trọng nhất của Tống Thời Hạc thì cậu hơi buồn, nhưng cậu cố ép suy nghĩ này xuống, cảm thấy mình nghĩ như vầy dơ bẩn quá.

Khi cậu cúi đầu bước đi, Tống Thời Hạc im lặng một lúc như kiểu muốn nói thêm điều gì đó.

Nhưng lúc này, một con mèo hoang gầy gò nằm ở ven đường lọt vào mắt Quý Du Sinh. Con mèo đang bò trên mặt đất, Quý Du Sinh lại gần con mèo, ngồi xổm xuống nhìn nó, con mèo lập tức đứng thẳng dậy.

Nhìn thấy Quý Du Sinh đột ngột tăng tốc và ngồi xổm xuống, Tống Thời Hạc bước đến bên cạnh cậu và hỏi:

“Sao thế?”

“Nó kêu kì quá, nhưng không có vết thương trên cơ thể, nó vẫn đang đi xung quanh em. Chắc đói rồi, em có mua một ít bánh mì ở nhà—“ Quý Du Sinh ngẩng đầu lên, đáp.

“Em có định đưa nó về nhà không?” Vậy thì tôi có thể bắt đầu ghen tị với nó.

“Em cũng muốn vậy, nhưng mẹ em chắc chắn không cho phép. Tốt hơn hết là em nên về nhà lấy gì đó cho nó ăn.” Quý Du Sinh cúi đầu nhìn mèo con.

Sau khi cậu nói xong lời này, một vài con mèo hoang nữa chạy ra khỏi bãi cỏ, và một con mèo đen trắng chạy dưới lòng bàn tay của Quý Du Sinh.

Tống Thời Hạc không lý do buồn bực, rồi hỏi:

“Nhỡ tí chúng nó lại đi chỗ khác thì sao?”

“Nhà em ở ngay phía trước, bây giờ em về nhà lấy liền.” Quý Du Sinh lập tức đứng dậy.

“Tôi sẽ giúp em nhìn chúng.” Tống Thời Hạc ngồi xổm xuống sau khi nói xong và đề nghị với Quý Du Sinh.

Thấy Quý Du Sinh mở miệng muốn từ chối, Tống Thời Hạc lập tức nói:

“Dù sao giờ tôi về nhà không có việc gì. Tôi vừa mới biên tập xong sách giáo khoa, muốn ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút. Trở về lấy đi.”

Anh đã dần dần tìm ra cách khiến Quý Du Sinh không thể từ chối anh, thậm chí anh còn nghĩ muốn cậu tự kể hết mọi chuyện với anh, sau đó mới nói rõ lý lẽ, để Quý Du Sinh không thể bác bỏ điều đó. Logic rõ ràng, sau đó nói với Quý Du Sinh từng câu một như sóng vỗ vào cát trắng.

Như vậy Quý Du Sinh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý vì không tìm được lời nào để bác bỏ, Tống Thời Hạc xấu xa suy nghĩ.

Quý Du Sinh chạy chậm về nhà lấy đồ ăn, Tống Thời Hạc ngồi xổm trước mèo con, nhìn bóng lưng Quý Du Sinh nghĩ ngợi.

Sau bao nhiêu năm em ấy vẫn tài hoa nghệ sĩ, em ấy vẫn như xưa, là ô-liu của hoàng tử, là mùa xuân giữa cánh hồng, là bức thư tình gửi từ mùa xuân.

Tống Thời Hạc cũng tin tưởng chắc chắn rằng Quý Du Sinh sẽ luôn như vậy Dù đêm có biến thành ban ngày và mặt trăng biến thành mặt trời, anh tin rằng Quý Du Sinh sẽ mãi là hoàng tử bé nhỏ ngồi giữa những đám mây, đầu đội chiếc vương miện ô liu, ngây thơ, xinh đẹp và tràn đầy tình yêu.

Quần áo của hoàng tử bé có thể trở nên rách nát và đầy lỗ. Mọi người và ngay cả chính bản thân anh cũng sẽ cảm thấy hoàng tử bé đã vấn một màu sắc ảm đạm, không còn như xưa nữa. Nhưng Tống Thời Hạc biết rằng dù cậu không khoác lên mình những bộ quần áo lộng lẫy đầy nghệ thuật, nhưng cậu như thế, vẫn là hoàng tử nhỏ quý giá và xinh đẹp.

Bình luận về bài viết này